Quán phở và Ước mơ
- June 10, 2024
- by
- I am Nick
Chúng ta vốn có rất nhiều ước mơ trong cuộc đời này. Lúc nhỏ mơ thành phi hành gia, mơ thành một bác sĩ, mơ ước được làm người lớn thật nhanh. Khi lớn lên chúng ta mơ thành một người sống vui vẻ chu du khắp thế gian, mơ mình được trở về ngày nhỏ vô lo vô nghĩ.
Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi ước mơ giản dị nhất của bạn là gì không?
Tôi có một ước mơ, cũng không biết có nên gọi là ước mơ hay không, nhưng buồn cười và trùng hợp là nó sẽ luôn hiện ra mỗi khi tôi đến một quán phở nào đó.
Ước mơ của tôi là bữa cơm tối gia đình, đúng rồi, bạn không đọc nhầm đâu, tôi đi ăn phở và mơ về bữa cơm tối gia đình. Tôi mơ một bữa cơm canh đạm bạc thôi nhưng đầy đủ các thành viên cùng ngôi quây quần ăn cùng nhau, kể cho nhau nghe một ngày dài, đi học, đi làm thế nào, cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau cảm nhận “gia đình”. Và, bạn biết không, người ta thường mơ ước những gì họ không có hoặc chưa có.
Có một khoảng thời gian trong năm 2024, tôi đi đến Đà Lạt để an tĩnh, nhìn ngắm lại bản thân mình, nhìn sâu vào tâm hồn mình để tìm sự tĩnh lặng nơi tôi. Đó là một buổi chiều tà, ánh nắng vẫn còn vương đôi sợi, không khí cũng mát mẻ, tôi chọn một quán phở gần nơi tôi ở, chiều tà, nắng dần buông tôi thong dong dạo bước. Thật tình cờ, tôi bước ngang qua căn nhà nhỏ, lại vô tình bắt gặp ước mơ của tôi. Các thành viên trong gia đình đang cùng nhau tất bật chuẩn bị cho bữa tối cùng nhau, tiếng cười nói, tiếng gọi nhau lấy thức ăn, lấy chén đĩa nghe nó thật ấm cúng làm sao. Tôi thật sự đã bồi hồi một đoạn rất lâu sau đó, đã nghĩ về hình ảnh đó suốt quãng đường đến quán ăn. Ước mơ của tôi đang ngay trước mắt tôi, nhưng nó không phải là của tôi. Tôi đoán, bữa cơm tối đấy chắc hẳn phải rất ngon, hương vị phải rất tuyệt, hương vị của tình thân, hương vị của gia đình 🙂 làm sao có thể lầm lẫn đi đâu được. Tôi thường ép bản thân mình phải nhớ những lần ít ỏi với những bữa cơm gia đình vui vẻ, ấm áp, nhưng, nó tương đối khó, vì không nhiều, cũng đã bị mờ nhạt nhiều bởi những bữa cơm một mình.
Tôi đi xa mười mấy năm, nhưng mỗi dịp về nhà, tôi luôn dành mỗi buổi cơm chiều cùng mẹ, tôi luôn muốn mẹ ngồi ăn cùng tôi, hoặc chí ít chỉ cần ngồi với tôi, trò chuyện hôm nay, chuyện hàng xóm, chuyện gì làm mẹ đang có nhiều bâng khuâng. Tôi không thấy phiền lòng khi nghe những chuyện không liên quan đến tôi, tôi thấy đó là một sự kết nối vì nếu không tôi sẽ lại ăn cơm một mình trong chính căn nhà của mình. Những ký ức lúc nhỏ của tôi về những bữa cơm gia đình là vội vàng, ăn phần của mình, không có quá nhiều sự giao tiếp, nên gần như nó không để lại ấn tượng gì tốt đẹp lắm. Còn ước mơ của tôi thật sự về một bữa cơm tối bên gia đình nó đeo bám tôi từ những năm đầu xa nhà đến một thành phố khác để học tập và làm việc. Mười mấy năm bôn ba, có những hôm cơm tối đến vào lúc đêm muộn, không ăn sẽ không có sức để tiếp tục, nhưng nuốt thì không trôi. Tôi còn nhớ, đó là nhứng năm còn nhiều sức khỏe tôi lao vào công cuộc kiếm tiền, cố gắng bán sức đổi tiền, cố gắng bận hết mức có thể để bản thân đừng sống với cảm xúc ủy mị, và khó nhằn mỗi lúc nỗi cô độc và ước mơ giản dị đó ập đến. Tôi chạy đến quán phở gần nhà, đâu đấy cũng đã là giữa đêm, đường xá vắng hơn, chỉ còn xe container ù ù chạy, cô chú công nhân vệ sinh đang làm công việc ca đêm, tôi bước vào chỉ cần ngồi, và cô chủ quán sẽ mang một tô phở quen thuộc theo khẩu vị của tôi ra. Tôi lúc đó, rất đói, nhưng nuốt không nổi hai đũa, cứ đưa lên lại thấy nghẹn lại, cứ cố tự động viên ăn, nhưng rồi lại không ăn hết. Cô chủ hỏi hôm nay không ngon hay sao, chỉ dám nói hôm nay làm mệt quá cố ăn một chút để muộn hơn nữa không đói thôi. Chứ chẳng để lộ được tâm hồn gục ngã trong tôi, thức ăn thì nuốt cũng không trôi, nước mắt thì cũng không được lăn xuống, giây phút đấy tôi thực sự rất thèm một bữa cơm tối gia đình.
Tôi cũng cố tìm kiếm những bữa cơm gia đình, sau bao năm ở lại thành phố phồn hoa này, nhưng nó không hề như những gì trong đầu tôi nghĩ, có lúc thì rất vội để cho xong bữa, có lúc thì tôi không thể nuốt nổi thức ăn, có lúc họ lại không sẵn sàng ăn cùng nhau, nhìn chung không có cảm giác lắm của một gia đình, thì làm gì có một bữa cơm hương vị gia đình.
Tôi vẫn lui về một mình, vẫn cố gắng tự nấu ăn cho mình mỗi khi có thời gian, nhưng nấu chỉ để ăn một mình, lúc nấu hào hứng bao nhiêu, dọn ra bàn ăn cũng chỉ có một chén cơm, một đôi đũa và một mình mình. Đôi lần cảm giác thật sự cô độc đến lạ. Đó là những giây phút, tôi ngồi ăn và mơ ước về một bữa cơm gia đình. Tôi đã như thế để đi qua từng ngày, đến nỗi tôi sợ phải tự nấu ăn và tự ăn một mình. Nên tôi đã luôn đi ăn ở các hàng quán, dù rằng vẵn là một mình một bàn nhưng ít nhất tôi có thể nhìn nhận rằng đó là quán ăn, đó không phải là nhà, đó không phải là bữa cơm gia đình. Đó chỉ là một bữa ăn để no bụng, để tiếp tục mưu sinh.
Trong ký ức của tôi, bữa cơm gia đình nếu không phải là im lặng, người nấu đến mệt lả không còn chút hứng thú để ăn, thì sẽ là những câu càm ràm thức ăn hôm nay mặn quá, nhạt quá, lời trách móc sao tôi lại không ăn được rau, sao tôi lại không ăn được món kia, sao tôi lại kén ăn. Thú thật, không khí như thế tôi cũng chỉ muốn ăn cho xong để không phải ngồi đó thêm giây phút nào. Những bữa cơm không có những câu chuyện vui, chỉ có sự im lặng hoặc vội đứng lên rời đi, ai vẫn còn ăn thì cứ tiếp tục ăn, ai ăn xong rồi thì đứng lên đi. Nhiệm vụ dọn dẹp còn lại của ai cũng không còn liên quan. Một bữa cơm gia đình lãnh đạm đến thế là cùng. Tôi không bao giờ muốn những bữa cơm như vậy diễn ra một lần nào nữa trong cuộc đời mình. Nhưng cũng không biết làm sao để có một bữa cơm gia đình như mình mong muốn.
Kiên trì? Đến lúc nào? Chủ động?
Liệu đó là áp đặt hay là tự nguyện?
Nhưng cũng thật may, không sao cả, khi tôi lãnh hội được cảm giác và nhân triết “Nhà ở trong tim”, tôi tự mình đối đãi với mình như cách mà mình vẫn luôn mơ ước. Tôi vẫn dùng cơm tối một mình, nhưng bữa tối trong tuần vội vã lắm. Nhưng buổi cơm tối cuối tuần, tôi luôn đầu tư dù chỉ một mình, có hôm sẽ là cùng một người bạn. Tôi sẽ nấu những món đầy mùi “tuổi thơ”, rửa tay trước bữa ăn, một tâm trạng thoải mái nhất, tắt điện thoại đi, tắt tivi đi, mở một bài nhạc của Indila, chỉnh tề, ngay ngắn ngồi vào bàn ăn, dù vẫn một mình. Cảm nhận bữa cơm nhà mà mình vẫn luôn mong mỏi.
Dù sao tôi vẫn sẽ chủ động với ước mơ của mình. Và nếu bạn đã đọc đến đây, hy vọng bạn sẽ dành thời gian cho bữa cơm tối với gia đình nhiều hơn, và hãy để gia đình hiểu được tầm quan trọng của một bữa cơm tối gia đình với mỗi người nó mang hương vị tình thân và nạp lại năng lượng nhiều như thế nào. Rồi bạn và tôi sẽ có những bữa cơm gia đình thật ngon, đậm vị tình thân.